07, 2024
Mưa Sài Gòn, mùa của nhiều rung động
Hồi mới vào Sài Gòn, tôi đã từng ghét cay ghét đắng cái cảm giác phiền phức, bực bội khi trời đang nắng chói chang vậy mà mây đen đột ngột từ đâu kéo tới ném thẳng xuống một cơn mưa rào. Vừa dừng xe kịp mặc áo mưa thì trời tạnh, nắng lại rẽ mây lấp lóa tỏa khắp không gian. Hay như chỗ này mưa ào ạt, mưa như trút nhưng chạy thêm vài chục mét đường lại khô ráo như không. Thật khó chịu khi mỗi buổi sáng thức dậy, trời cao xanh và nắng rực rỡ nhưng chỉ tầm trưa là Sài Gòn sẽ khiến dòng người đang xuôi ngược phải vội vã dừng lại khoác lên người những chiếc áo mưa xanh đỏ vướng víu. Chưa hết, mưa lại trở lại vào lúc chiều muộn. Hầu như chiều nào đi làm về người Sài Gòn cũng phải chạy xe trong những trận mưa tầm tã.
Vào khoảng tháng 4, Sài Gòn có những khoảnh khắc giao mùa tuyệt đẹp. Tôi thấy gió bắt đầu nhiều hơn, lồng lộng trên những hàng cây trăm tuổi. Đó cũng là thời khắc mà ở trên những con đường đẹp nhất Sài Gòn như Lê Duẩn đoạn công viên Thống Nhất và dinh Độc Lập, Trần Quốc Thảo, Huyền Trân Công Chúa, Sương Nguyệt Anh, Phạm Ngọc Thạch khu vực hồ Con Rùa… những cánh hoa chò nâu thả mình từ trên cao xuống, xoay tít trong gió rồi đáp xuống dày đặc trên đường tạo thành những tấm thảm đẹp kỳ lạ. Gió càng lúc càng mạnh làm chiếc thảm bị cuốn tung lên. Và một cơn mưa rào như thường lệ lại ập xuống.
Sau cơn mưa, những thân cây chò đen sẫm lại và từng chiếc lá như được rửa sạch tinh tươm, màu xanh rờ rỡ càng trở nên nổi bật. Nó luôn làm tôi cảm thấy bồi hồi.
Sài Gòn mùa mưa cũng vô cùng lãng mạn và ấm áp bởi hình ảnh người lạ cầm ô che mưa cho nhau trong một quán cà phê vỉa hè trên đường Lê Thánh Tôn. Có lẽ chẳng nơi nào người ta lại ngồi uống cà phê dưới cơn mưa bất chợt như thế, nếu không phải là ở Sài Gòn. Tôi và cô bạn đang co ro vì mưa tạt vào người, thì người đàn ông ngồi bàn bên đề nghị che ô giùm. Dù chúng tôi chẳng quen nhau, và cũng không trò chuyện gì trong suốt cơn mưa ấy, chỉ mỉm cười mà vui.
Sài Gòn là thế đấy. Có biết bao điều khiến tôi hay những người mới chỉ thoáng qua đây một vài lần cảm thấy rung động. Vì tất cả những gì con người và mảnh đất này mang đến đều bình dị, hào sảng và chân thành không vỏ bọc. Y chang sự thành thật của một cơn mưa rào, của một cô gái rực rỡ thanh xuân không cần trang điểm.