07, 2024
Tìm chút bình yên cùng cà phê hẻm Sài Gòn
Sài Gòn Cà phê Hẻm
Tôi lái xe bon bon giữa dòng người chật chội đang tan tầm, cố luồn lách tìm cho mình một kẻ hở và tìm thấy “hơi thở” ở Sài Gòn Cà phê Hẻm 15/29 Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 1. Hẻm 15 nhìn sơ lược mặt tiền tưởng chừng như rộng rãi dễ tìm, ấy vậy mà phải lượn lờ mấy vòng chữ S nhỏ xíu mới có thể kiếm được tiệm cà phê nằm gần cuối con đường. Quán cũng xíu xiu như con hẻm, nép mình trong hàng cây xanh, dưới giàn dây leo xanh mát quấn lấy nhau và mang phong cách hoài cổ pha màu nghệ thuật qua mấy con ảnh treo trên tường.
Anh Cường cùng với “chiến hữu” lập ra group dành cho những người yêu nhiếp ảnh trên Facebook với cái tên Vietnam Street Photography được tầm 7, 8 năm. Tất cả các ảnh hầu hết đều là ảnh đời sống và ảnh báo chí. “Chụp xong up vậy hoài cũng chán mới nảy ra cái ý muốn tìm một nơi để in ảnh treo trên tường giới thiệu mọi người. Cũng thích cà phê. Thích cái tên “Sài Gòn”, là tên cũ của thành phố. Quán nằm trong hẻm nên lấy luôn là Cà phê Sài Gòn hẻm”.
Cách đường cái chỉ 50m nhưng vào đến quán là cả một thế giới khác biệt – nơi tụ tập của những người yêu nhiếp ảnh. Hầu hết ở đây đều là khách quen, thi thoảng khách lạ đến, có người còn từ miền Bắc, miền Trung vô đây coi ảnh, chụp ảnh rồi nói chuyện giao lưu.
Đặc biệt, quán luôn tặng một tấm ảnh chân dung cho bất cứ khách hàng nào muốn chụp. “Xung quanh đây lúc nào cũng có 2, 3 tay máy sẵn sàng bấm hết” – anh Cường cười nói. Chính vì vậy, quán luôn được yêu thích bởi sự cởi mở, thân thiện của anh em nơi đây.
Ride Café
Gần đó, con hẻm 384 Nguyễn Thị Minh Khai, Quận 3 là nơi “ngự trị” của quán cà phê độc đáo xếp vào bậc nhất Sài Gòn: Ride Café. Bên ngoài quán có vẻ “trữ tình” với hàng dây leo xanh xinh xắn, nhưng kì thực lại “cực ngầu” bởi decór siêu “chất”. Biển số xe từ khắp mọi nơi, từ trong nước đến thế giới, được đóng chắc chắn trên tường.
“Ban đầu là chỗ tụ tập bằng hữu thích chơi xe thôi, sau nhiều anh em hay ghé thăm nên cho luôn biển số xe, cho đủ thứ tùm lum đóng lên chơi. Mấy cái biển quảng cáo, biển báo hiệu đường cũng đóng. Muốn đóng cho đóng. Mốt họ tới đây, chỉ lên vách bảo của tui chứ đâu!” - Anh Thư chủ quán Ride.
Tất cả vật dụng đều là tự anh sưu tập và được cho. Không đóng thì là dán, dán nào là ảnh phượt, ảnh John Lennon, ảnh chụp anh em SCDC, ảnh của… gia đình anh. Anh Thư lấy nhà làm quán, lấy quán làm nhà, hai gian được ngăn cách bởi bức tường gỗ có treo nguyên cái đầu xương sọ nguyên sừng của bò xứ cao bồi. Vì vậy, giờ giấc của quán cũng “quái”, luôn đóng cửa lúc 6 giờ tối. Anh Thư bảo đó là thời gian dành cho gia đình. “Bán gì bán hoài. Đông cũng kệ, để dành cho vợ con nữa. Nghỉ!”. Thế là quán đóng cửa thật!
Tôi, một người trẻ được Sài thành cưu mang, không biết tự khi nào đã thầm yêu những con hẻm cà phê rất đời mà cũng rất “dị” này. Với tôi, không đâu nhiều hẻm cho bằng Sài Gòn và cà phê hẻm chính là một gam màu độc đáo của Sài Gòn, không lẫn vào đâu được.